Publisher's Synopsis
Trong bất cứ nền van hóa nào trên thế giới cung dều có sự hiện diện từ rất sớm của những câu chuyện cổ, mà phần lớn là duới hình thức truyền khẩu, duợc những nguời thuộc tầng lớp bình dân kể cho nhau nghe qua từng thế hệ tiếp nối nhau. Ðặc diểm chung của những câu chuyện kể dân gian này là sự bình dị nhung không kém phần sâu sắc, bởi chúng luôn là sự dúc kết từ vô vàn những kinh nghiệm sống thực tiễn và những nhận thức chân xác của nhiều thế hệ, duợc dua vào từng câu chuyện kể một cách tự do thoải mái mà không cần quan tâm dến bất cứ một sự vi phạm bản quyền nào nhu trong van học viết.
Từ chuyện kể dến những truyện duợc ghi chép luôn có một khoảng cách nhất dịnh, bởi nguời kể chuyện luôn có quyền sáng tạo bằng cách tùy tiện thêm thắt những chi tiết nhất dịnh, trong khi truyện duợc ghi chép lại với tính chất cố dịnh hon và luôn có yếu tố thẩm dịnh chủ quan của nguời ghi chép. Vì thế, có thể nói việc xem một tuyển tập truyện cổ so với nghe kể chuyện cung giống nhu duợc an một món an chế biến công phu so với những món an dân dã. Tuy thực tế là mỗi loại dều có những huong vị dặc thù không thể thay thế cho nhau, nhung nếu chỉ xét riêng về yếu tố tâm lý giáo dục thì có lẽ việc ghi chép và luu hành những câu truyện cổ sẽ dễ dàng mang lại một hiệu quả tích cực hon, và dồng thời cung giúp cho những câu chuyện này không phải mai một với thời gian.
Khi chuyển dịch sang Việt ngữ tập sách "Phật giáo cố sự dại toàn", dạo hữu Diệu Hạnh Giao Trinh (hiện cu ngụ tại Paris, Pháp quốc) dã góp phần giới thiệu với dộc giả Việt Nam những câu truyện cổ hết sức hấp dẫn, lý thú và bổ ích. Phần lớn những câu chuyện này tuy dã duợc những nguời Phật tử Việt Nam kể cho nhau nghe từ rất lâu rồi, nhung sự tiếp cận với một tuyển tập truyện cổ nhu thế này chắc chắn sẽ giúp diều chỉnh lại nhiều chi tiết sai lệch, cung nhu giúp dộc giả có một cái nhìn toàn diện và chính xác hon về truyện cổ Phật giáo.