Publisher's Synopsis
Bút ký này duợc viết ra rất muộn, sau 45 nam, cung vì hoàn cảnh.
Khác với hồi ký, là hồi ức của một nhân vật duong thời, nghia là một nguời duợc dời biết tên, biết mặt, một nguời có ảnh huởng và quyền lực; bút ký này chỉ là sự ghi chép lại những câu chuyện dọc duờng của một con nguời nhỏ nhoi, bình thuờng, trong bối cảnh một cuộc chiến sắp tàn mà anh ta, thuộc lớp nguời trẻ nhất, dã tham dự.
Các sự việc duợc kể lại cùng với những càm xúc duợc diễn tả trong bút ký này, dù tác giả dã cố gắng khách quan và chân thật, có nên và cần duợc chia sẻ với nguời dọc, dể mong một sự cảm thông? Liệu những gì duợc viết ra có dặc biệt, có dáng gọi là dề tài không?
Một vị tuớng phải sống luu vong xứ nguời; từ trong viện duỡng lão, khi trả lời một nhà báo dến phỏng vấn, ông nói: " Ðã thua cuộc thì nên im lặng, vì có nói ra, có viết ra diều gì liệu có giúp làm sáng tỏ thêm những chuyện còn khuất trong bóng tối, hay chỉ là dể kể công hoặc biện hộ cho chính mình và dổ lỗi cho nguời khác, nhu thuờng thấy trong da số các hồi ký?". Vị tuớng này dã im lặng suốt mấy chục nam truớc khi lặng lẽ qua dời.
Vị tuớng dó, với lòng tự trọng, dã không viết hồi ký; vậy một nguời lính nhu tôi có cần viết bút ký không? Hon nữa, nguời lính là tôi, mặc dù là Chủ Lực Quân tốt nghiệp từ một truờng si quan lớn nhất Ðông Nam Á, phục vụ trong một don vị Ðịa Phuong Quân, một binh chủng duợc xem là yếu và vẫn bị coi thuờng, với thời gian làm lính chỉ có 3 nam, quá ngắn so với chiều dài của cuộc chiến, thì có gì hay-dở dể viết ra ?
Nếu không có gì dáng viết; hoặc những gì duợc viết ra chỉ là chuyện cá nhân vụn vặt không liên hệ gì với cái tâm thức của thế hệ, thì thật chẳng dáng bỏ công viết và dọc. Với suy nghi này, tác giả mong rằng những câu chuyện và cảm xúc ở dây, dù chỉ là của một nguời với sự nhạy cảm rất riêng, cung là càm nhận chung của tình nguời, của những nguời dã từng khoác cùng một màu áo trong cùng một chiến hào, và có thể, cả của những nguời lính bên kia phòng tuyến.
Dù ở phòng tuyến bên nào thì bây giờ, những nguới lính dó dã là những ông già, nếu còn sống sót.
Còn một câu hỏi khác. Liệu có nên kể lại một câu chuyện cu khi mọi nguời dã biết cái kết thúc của nó, quá dắng cay dến mức chỉ muốn quên di? Cuốn bút ký nhỏ này có thể chẳng ích lợi gì, chỉ gợi lại những thù hận âm i sau bao nhiêu nam (?)
...