Publisher's Synopsis
Nắng Qua Đèo có lẽ mới tinh trong mùa dịch bệnh này, tập tiểu thuyết mà tôi đọc xong vẫn thấy như tác giả chưa viết xong, câu chuyện đang hồi bế tắc, cái chấm hết như chấm than của lẽ sinh lão bịnh tử mà chữ thứ tư đã hiển hiện. Nhân vật chánh là anh chàng Nhân lãng tử, biết mình mắc bệnh nan y nhưng chàng ta bất chấp cái chết rình rập, đi lang thang, ngao du sơn thủy trước khi từ giã cõi đời. Anh kệ cái chết đang đến gần, đón nhận nó trong tư thế an nhiên theo thuyếtnhà Phật. Anh tự tại như kẻ cho dĩ vãng là cái đã qua không biến cải được nó, tương lai là cái chưa tới chưa biết được nên gạt bỏ âu lo, trực diện với hiện tại, là cái có thực trước mắt. Và như vậy anh sống, anh hành động, kể cả những hành động được điều khiển bằng bản năng, bằng vô thức.Anh chọn cuộc hành trình cuối đời bằng những chuyến xe từ Nam ra Bắc, trên dọc đường gió bụi đó, anh biết được thêm những con người tuy gặp qua thoáng chốc, được nghe những câu chuyện vui buồn rất đời thường của họ, như cuốn phim ngắn lướt nhanh nhưng đã làm xao động trái tim của độc giả. Cái lồng ghép khéo léo của tác giả là ở chỗ này, truyện dài mà như truyện ngắn, có phân đoạn, có tình tiết bất ngờ khiến người đọc tò mò muốn biết đoạn cuối. Đoạn cuối ra sao của anh chàng lãng tử đi ... đi. trong lúc thần chết tới từ từ? Nhưng
rồi Khánh Trường đã kết thúc bằng nút gài nối lại cho tròn đầy hoàn thành cái vòng tròn sinh tử. Anh chàng Nhân đã chết dọc đường trong thành phố heo hút nào đó ngoài Trung, ước mơ đi hết chiều dài đất nước của anh đã không thực hiện được...Ai đã đọc các cuốn tiểu thuyết của Khánh Trường trước đây đều thấy Nắng Qua Đèo tuy cũng có tả chân về thân thể cảm nhạy của đàn bà con gái, về các cuộc tình có mây mưa cuồng nhiệt sống vổ tràn bờ nhưng phải nói là hiền nhứt so với các cuốn xuất hiện trước.