Publisher's Synopsis
Nguời dời thuờng coi mỗi lần hoạn nạn, dôi khi lại là một lần duợc thử thách. Kẻ nào khóc nhiều, chắc rằng kẻ dó muốn sống dời nhiều hon chang? Quả vậy, trong tập hồi ký "MẤT" dầy cảm hứng dối với tác giả Eo, mỗi lần thử thách là một lần trải nghiệm. Sống không phải chỉ dể "biết suớng", mà sống dể còn biết "vấy khổ"; ngọt ngào dắng cay hay mặn chát cung dều là mùi vị của cuộc dời này. Kẻ nào nếm nhiều thì nguời dó càng thấu hiểu, càng nhận ra cuộc dời này có nhiều thi vị dến biết bao.
Không phải ai cung có thể bình thản dón nhận sóng gió cuộc dời khi bị dòng xoáy của số phận dua dẩy. Eo cung vậy! Trong vô số lần dối mặt với sự cùng quẩn, bị bắt nạt và bị ruồng bỏ, Eo dã từng oán thán, uất hận. Ðôi khi Eo thấy mình dã mất cạn nghị lực dể vuợt qua những cuộc dấu tranh "phận mệnh" tuởng chừng nhu không bao giờ kết thúc và Eo thầm cho rằng; số phận con nguời sinh ra phải chịu dau khổ. Ðau dớn và tuyệt vọng dã từng ba lần bảy luợt xô dẩy Eo dến chỗ chấp nhận "chối bỏ mạng sống". Nhung cho dù giông bão nghiệt ngã của cuộc dời dã cuốn sạch di tất cả những gì thuộc về Eo, nhung lại không thể lấy di buớc chân ngời sáng dồng hành, nhịp dập lung linh với Chúa trong trái tim Eo. Nhờ Lòng Tín Thác ấy, Eo dã gặp gỡ Thuợng Ðế dầy Quyền Nang và niềm tin của Eo dã cho Eo sức mạnh, tin yêu dể vuợt qua hoạn nạn.
"Mất" là dớn dau. Nhung mất cung dể duợc.