Publisher's Synopsis
Giáo huấn của các bậc thánh nhân, tuy nói rằng dại thể dều nhu nhau, nhung pháp Phật quả thật vuợt trội hon hết. Không cần phải xét dến ý nghia sâu xa uyên áo, chỉ ngay noi việc dức Phật chế dịnh giới không giết hại dã có thể khẳng dịnh chắc chắn ngài là bậc thánh của các vị thánh, không ai có thể sánh kịp.
Ðã là con nguời thì dù sáng suốt hay ngu muội, ai ai cung xem việc bị giết hại là nỗi khổ lớn nhất, mà duợc duy trì sự sống là ân dức lớn nhất. Cho nên, luận về tội ác nặng nề thì không gì hon tội giết hại, mà phuớc báu lớn nhất thì không gì hon ngan cản việc giết hại.
Hết thảy loài vật dều tham sống sợ chết, tìm chỗ an ổn, tránh chỗ nguy hại, so với tâm lý con nguời không khác! Thế mà những từ ngữ nói dến sự giết hại loài vật dể phục vụ việc an uống lại thấy lẫn lộn dẫy dầy trong kinh thu, sách truyện của Nho gia, khiến nguời ta xem mãi cung thành quen, rồi cho là việc duong nhiên phải vậy.
Nếu không có bậc Ðại Hùng rủ lòng thuong xót chúng sinh mà truớc tiên chế dịnh giới cấm, thống thiết ran dạy, thì dâu có ai biết dến ý nghia "hết thảy chúng sinh dều sẵn tánh linh, hết thảy vạn vật dều dồng tánh thể"?
Nay các nhà Nho cung nói dến việc thuong yêu loài vật, nhung tôi không hiểu nổi những việc nhu cắt xẻ, bam vằm... sao có thể nói là thuong yêu duợc? Sách Nho dạy rằng: "Chặt một cái cây, giết một con thú mà không dúng lúc, ấy là bất hiếu." Nhung họ thật không biết rằng, hòa khí an ổn vẫn luôn tồn tại, vốn trong vu trụ này không có bất kỳ thời diểm nào thích hợp cho việc giết hại cả! Mỗi khi có nạn hạn hán, lụt lội, triều dình cung biết cấm tuyệt sự giết mổ dể mong cảm dộng lòng trời, nhung lúc bình thuờng lại buông thả khích lệ sự giết chóc, xâm hại hòa khí của dất trời, gieo mầm tai uong, cứ dể yên nhu thế mà chẳng nói gì dến, tôi thật không biết phải hiểu diều ấy nhu thế nào?